Kể về Bầu trời màu xanh ve

Một ngày nắng đẹp, chú Cánh Cam xanh quyết định chuyển nhà. Bay đã thấm mẹt, chú đáp xuống trên một phiến lá non. Gió mát và lá cây lay nhẹ như nhịp võng đưa, chú Cánh Cam gối đầu lên gói hành lí bé xinh, thiu thỉu ngủ. Mơ màng, chú nghe tiếng động vang trên mặt đất, tiếng bước chân người, ban dầu khe khẽ, sau rộn ràng dần. Rồi một cậu bé xách vợt bắt bướm chạy đến.

- A, một chú Cánh Cam xanh biếc, dễ thương làm sao!

Câu bé rón rén đưa tay. Hấp, hụt rồi! Chú Cánh Cam mở bừng mắt, vội vã lủi vào bụi có gai rậm. Suýt nữa thì... Cậu bé vạch đám lá một hồi chắc chừng khó mà tìm thấy, cậu vác vợt bỏ đi. Chú Cánh Cam nghiêng người nghe ngóng. Không còn động tĩnh gì, chú chớp cánh, định bay lên phiến lá củ tìm gỏi hành lí thì thấy đau nhói ở vai. Ôi, chiếc cánh phải bên trái đã bị rách toạc từ lúc nào, xằng xiên, nhăn nhúm. Chủ Cánh Cam nhìn trân trân vào vết rách cho đến lúc mắt nhòa đi. Chú thụp người xuống, khóc...

Bầu trời màu xanh

- Bạn gì đó ơi!

Mải suy nghĩ đến những tình tiết tiếp theo của câu chuyện, Trân không nghe tiếng gọi. Chú Cánh Cam thụp người xuống, khóc...

- Bạn gì đó ơi!

Tiếng gọi thầm mạnh từng chừ. Trân giật mình, ngẩng lên. Một thân hình còm nhom với mái tóc tổ quạ đang vắt vẻo ngồi trên gờ tường. Cậu bé nhăn răng cười:

- Xâm nhập gia cư bất hợp pháp, đừng báo công an nghen!

Trân khe khẽ gật đầu:

- Tôi xin lại con diều giấy nghen!

- Ừ! Thả diều... chắc là khó lắm hả?

Cậu bé trố mắt dòm Trân lom lom.

- Bộ từ hồi đó tới giờ bạn chưa chơi diều lần nào?

- Ừ. Tôi ở trong dòng nội trú từ nhỏ mà!

Cậu bé kéo tay Trân, nhanh nhảu:

- Xuống kia tôi bày cho thả diều!

Trân rút tay lại lắc đầu:

- Không xuống đâu! Tôi... bận việc này chưa xong...

Cậu bé nhún vai, tỏ vẻ lấy làm tiếc:

- Lần khác vậy. Tôi đi nghen!

Cắn sợi dây diều ngang miệng, cậu bé đu người xuống.

- Ấy quên - Cậu trồi đầu lên - Tôi là Bắp Nổ, còn bạn là gì vậy?

- Là Trân!

Cậu bé cười như nắc nẻ, thả tay, nhảy bịch xuống đất. Trân nghe tiếng nói vọng lên

- Chán, nghĩa là cái cẳng đó hả! Nhớ rồi!

*
* *

Nhiều ngày qua, chú Cánh Cam cứ ngồi ủ rủ trong đám cỏ gai ấy. Mưa dầm, nước hắt vào mặt chú lạnh rát. Nắng lên, người chú khô giòn như bị vắt kiệt nước...

Một hôm, bãi cỏ gai lao xao tiếng chân người, chú Cánh Cam sợ hãi nép sâu vào bụi cây. Nhưng nhóm người này thật hiền hòa. Họ dựng trại nấu ăn, chơi vận động và hát những vật dụng còn thừa lại của chuyến dã ngoại. Chú Cánh Cam lồm cồm bò ra, nhìn quanh quất. Chú nhìn thấy một vật lạ óng ánh phản chiếu nắng trời nằm trên đất. Nó thuôn dài, khum tròn hình ống và thắt lại ở một đầu. Cánh Cam se sẽ đi vòng quanh. Không thấy gì nguy hiểm, chú chui tọt vào trong. Ngẩn người vì ngạc nhiên, Cánh Cam nhận ra rằng đứng từ đây mà nhìn thì mọi thứ đều có màu xanh ve tuyệt đẹp: những cụm mây xanh, những tia nắng xanh trong vắt, lá xanh hoa xanh và cả mặt đất cũng xanh.

Bầu trời xanh

- Mình sẽ ở lại đây, sẽ ở lại đây mãi mãi.

Được một vài hôm, đang ngồi trong nhà ngắm khung cảnh xung quanh qua lăng kính màu xanh, Cánh Cam nhìn thấy một nụ cười thấp thoáng giữa cặp cánh chấp chới.

- Chào Cánh Cam, bạn có ngôi nhà lạ lùng quái.

Chú Bướm Hoa nghiêng cánh, gõ gõ tay vào thành chiếc vỏ chai xanh.

- Ừ- Cánh Cam nhoẻn cười - Tớ đặt tên cho nó là "bầu trời màu xanh ve", nó nhuộm tất cả mọi thứ xung quanh thành một màu giống nó, rất đẹp!

- Nhưng không thật!

Bướm Hoa nheo nheo mắt.

- Thì đã sao - Cánh Cam vênh mặt - chúng rất đẹp mà!

- Dù gì màu thật vẫn hay hơn chứ! Bạn muốn cùng mình ra ngoài kia và ngắm bầu trời thật không?

Bướm Hoa chia tay cho Cánh Cam.

- Không được đâu - Cánh Cam nghĩ thầm - lỡ Bướm Hoa phát hiện ra vạt cánh rách của mình thì sao?

Cánh Cam quay mặt đi.

- Tớ chẳng thích, "bầu trời màu xanh ve" của tớ là đẹp nhất.

- Hù!

Trân giật mình ngẩng lên, ngòi bút xoạc một đường dài trên giấy. Bắp Nổ lắc lắc cái đầu tổ quạ, chìa hai cái răng cửa to như hai hạt bắp ra cười:

- Hôm nay gió nhiều lắm!

- Thì sao?

- Thả diều ấy mà! Nhiều gió, diều bay cao lắm!

Trân ngập ngừng:

- Tôi... không đi đâu! Tôi... bận việc chưa làm xong!

- Bận cái này ấy à?

Bắp Nổ chỉ tay vào cuốn tập giấy trong tay Trân. Cô bé gật nhẹ.

- ừ, tôi đang viết dở!

- Chừng nào xong nhớ cho tôi đọc với nghe!

Bắp Nổ bám vào gờ tường, đu xuống, nói với theo lần nữa:

- Nhớ cho tôi xem đó nha!

- ừ, nhớ mà!

*
* *

Cánh Cam nằm bẹp trong nhà, dõi mằt nhìn ra. Mấy ngày rồi, Bướm Hoa cứ đến rủ đi chơi mãi. Mà Cánh Cam cũng thấy nhớ cuộc sống bên ngoài. Mùa này cánh rừng đã ngập hoa chuông, hoa lâu dầu, hoa rẻ quạt chưa? Ở trong này lâu thêm chút nữa chắc Cảnh Cam sẽ quên mất hết những sắc màu của cuộc sống thật.

- Chào Cảnh Cam! Hôm nay thời tiết tuyệt đẹp! Cậu muốn sang bên kia rừng không? Đổi mùa, nước suối róc rách nghe vui tai lắm!

Canh Cam nhìn Bướm Hoa, trông bạn ấy thật tự tin với đôi cánh lành lặn và rực nỡ.

Cánh Cam biết mình sẽ phải trả lời thế nào rồi!

- Cảm ơn Bướm Hoa! Nhưng tớ biết sẽ chẳng nơi nào an toàn và đẹp như "bầu trời xanh ve" của tớ đâu! Tớ sẽ ở lại đây mãi mãi!

Trân ngừng viết, nhấc bút ra, đóng nắp, chìa quyển tập sang Bắp Nổ.

- Xong rồi này!

- Tôi đọc nhé!

Bắp Nô hí hửng dán mắt vào những trang giấy. Sau năm phút, Bắp Nổ gấp quyển tập, nhíu mày đi qua đi lại:

-ự... ưm..., biết nói sao đây nhỉ?

Trân cảm thấy tim mình đập mạnh.

- Thì cứ nói thật những điều trong đầu cậu ấy!

- Như vậy câu chuyện của bạn chưa có đoạn kết!

- ơ - tự nhiên Trân nghiêm mặt - Truyện đó tôi nghĩ ra, tôi viết sao là quyền của tôi chứ! Đọc xong rồi thì trả lại đây!

Bắp Nổ dứ dứ quyển tập trước mặt Trân:

- Nếu truyện kết thúc ở đây thì chú Cánh Cam đó chỉ là kẻ hèn nhát.

- Mặc kệ tôi, đưa trả đây!

- Sợ khuyết tật của bản thân mà sống co cụm trong vỏ ốc thật là đáng tiếc!

- Bạn không hiểu gì đâu! Đồ đáng ghét, đi về đi!

Bắp Nổ nhẹ nhàng ngồi xuông cạnh Trân.

- Hiểu chứ! Nhân vật Cánh Cam trong câu chuyện chính là bạn.

Bắp Nổ nhìn vào mắt Trân, nhoẻn cười và nói tiếp:

- Xuống kia thả diều với tôi đi!

- Nhưng mà tôi đâu có chạy được. Tôi...

Bắp Nồ cắt lời:

- Không ai xem thường bạn đâu. Nếu có, kẻ đó còn bị khuyết tật nhân cách đó! Trân ngẩng mặt lên, nhoẻn cười:

- Chờ tôi năm, mười phút nữa thôi nghe, tui xuống liền đó!

Phượt dưới bầu trời xanh

Như đoán biết Trân sẽ dùng thời gian năm mười phút đó để làm gì, Bắp Nổ hấp háy mắt, bám gờ tường đu xuống liền, không quên dặn với theo:

- Nhanh lên nha, tôi chờ đó!

- ừ. nhớ mà!

Trân với câv viết, mở nắp viết vội:

Bướm Hoa Lắc lắc đầu.

- Đây đâu phải bầu trời, đây chỉ là cái vỏ chai!

- Nhưng đây là chỗ dành riêng cho tôi, cũng như bên ngoài kia là chỗ dành cho bạn!

Mắt Cảnh Cam rớm nước. Bướm Hoa vẫn lắc đầu.

- Bạn sai rồi Cánh Cam ơi! Bầu trời là dành cho tất cả mọi người, không chừa ai hết!

- Nhìn tới đây, nhìn tớ đây này - giọng Bướm Hoa tha thiết - Nếu cánh cậu bị rách, hãy tựa vào tớ. Tớ không để kẻ nào bắt nạt cậu đâu! Khuyết tật thân thể thì đã sao, khuyết tật nhân cách mới đáng xấu hổ, Cánh Cam ạ!

Ôi, bầu trời xanh, không phải xanh ve mà xanh ngăn ngắt. Cánh Cam sung sướng hít một hơi dài mùi thơm cỏ oải hương. Quay lại vẫy Bướm Hoa, Cảnh Cam reo lên:

- Ồ, bạn nhanh lên chứ! Tớ chẳng muốn phí một giây phút nào trong một ngày đẹp trời thế này đâu.

Viết bình luận