Chiều sâu truyện "Lão Hạc"
Truyện lấy tên là Lão Hạc, những tưởng tác giả chỉ việc trình lên mặt giấy một “biên niên sử” dày dặn của lão một cách thật khách quan để tự hình tượng ấy sẽ nói cho người đọc những gì cần nói là xong (đó cũng là cách thường gặp). Nhưng đọc truyện ta thấy phần để cho lão Hạc tự ăn nói, suy nghĩ, hoạt động ít hơn nhiều so với phần hoạt động, suy nghĩ ăn nói của ông giáo nhân vật “tôi”- người kể chuyện. Thế mà thân phận lão Hạc lại rõ mồn một, nhức nhối, như cứu vào tâm can độc giả. Tại sao? Lại nữa, bảo là ẩn ý, biểu tượng, ẩn dụ,... gì cho cam, đằng này tác giả để cho mọi cảnh huống, tình tiết, tâm trạng cứ lồ lộ ra hết, chẳng giấu giếm, thách đố lắt léo ở chỗ nào (mỗi khi đưa ra một suy nghĩ, một hành động nào đó của nhân vật, đồng thời đi kèm với nó là một lời thuyết minh ngay lập tức). Nhưng sau mỗi khi đọc truyện ta vẫn thấy hấp dẫn, cảm động, vẫn thấy dường như có điều gì chưa hiểu hết? Ai cũng biết câu chuyện chứa đựng một lời tố khổ cho người nông dân, lời tố cáo thực trạng xã hội, một lời bàn về thái độ và cách nhìn con người; và (tuy điều này không phải ai cũng nhận ra, song không khó lắm) vấn đề nhân cách con người - bảo toàn nhân cách và cái giá phải trả cho nó trong xã hội cũ. Hẳn là muốn xoay vần tác phẩm đến thế nào nữa, thì ý nghĩa xã hội, nhân sinh của tác phẩm có lẽ cũng chỉ có bấy nhiêu thôi.
Vậy thì cái hay của truyện là ở chỗ nào? Đâu là chỗ mà tài năng nghệ thuật của Nam Cao thi thố? Tôi nghiệm ra rằng tác phẩm này có hai điểm mà tác giả dụng công nhiều nhất: một, ông đã đưa hoạt động giao tiếp (câu chuyện giữa ông giáo và lão Hạc qua hai lần gặp gỡ) lên trở thành đối tượng nhận thức và mô tả trực tiếp, và hai, thông qua nội dung các cuộc trò chuyện ấy, tác giả đã gián tiếp thể hiện một tình thế lựa chọn của lão Hạc (lựa chon giữa cái sống và cái chết cùng những hệ lụy của chúng).
Như ta thấy, Nam Cao chỉ để cho lão Hạc tiếp xúc với ông giáo cả thay hai lần - lần một đến thăm, trò chuyện, bộc lộ ý định bán chó, lần hai, ngay hôm sau khi bán chó, lão đến để gửi vườn và tiền. Toàn bộ câu chuyện là do nhân vật ông giáo kể lại hai lần gặp gỡ chủ yếu của mình với lão Hạc, ngoài ra còn hai lần khác nữa: lần nói chuyện với vợ và lần nói chuyện với Binh Tư. Như vậy, hầu như từ đầu đến cuối truyện toàn thấy các cuộc trò chuyện mà thôi. Nếu không cao tay truyện sẽ trở nên đơn điệu, xuôi chiều, có nguy cơ nhạt nhẽo. Lựa chọn cách này, Nam Cao khắc phục bằng cách nào? Đã là trò chuyện thì ắt phải có nội dung. Đương nhiên nội dung câu chuyện là quan trọng, nó cho ta biết có những chuyện gì đó - Song ở điểm này, Nam Cao dường như cho phơi bày ra hết, không giấu giếm, không nửa vời. Nhưng không chỉ có thế, có lẽ cái quan trọng hơn đối với tác giả là cái cách thức trò chuyện giữa hai người (bộc lộ qua điệu bộ, cử chỉ, giọng điệu, sự ngắt quãng, tâm thế người nói và tâm thế người nghe...). Cả hai lần trò chuyện ta thấy lão Hạc là người trong tâm thế của kẻ đi nhờ cậy, cho nên lão nhẩn nha, rề rà, vừa nói vừa nghĩ, vừa nghe ngóng, vừa băn khoăn thăm dò xem hiệu quả lời nói của mình đối với người nghe như thế nào... Còn ông giáo - người nghe vừa nghe vừa đánh giá, liên tưởng về thân phận mình, vừa cố nhận biết cho được những ý nghĩ thực của lão Hạc, vừa điều chỉnh những đánh giá của mình sao cho đúng đắn... Chính qua cái đánh thức trò chuyện này các nhân vật cứ dần dần lộ ra mỗi lúc một rõ nét những suy tư nội tâm của mình: một bên là người già cả đầy lo âu toan tính một cách tội nghiệp theo tinh thần khắc kỉ và lòng đầy cảm thương, chia sẻ, muốn an ủi, vỗ về... Cách thức trò chuyện đã ẩn tàng nhiều ý nghĩa sâu xa hơn là bản thân những lời trò chuyện. Vậy là không cần hành động, không cần biến cố (hai yếu tố này đã bị thiểu giảm tới mức tối đa), tác giả đã cho tính cách nhân vật thong thả hiện qua hai cuộc trò chuyện, nhờ vào đó để triển khai tâm tưởng bề sâu của nhân vật. Chân dung nhân vật như móc vào tâm trí người đọc. Đây cũng là một ưu thế của cây bút Nam Cao.
Về phần cuối truyện tác giả đặt nhân vật lão Hạc vào hai tọa độ nhìn khác: vợ ông giáo và Binh Tư. Trò chuyện với vợ, ông giáo nghiền ngẫm, triết lí về việc nhìn nhận đánh giá người đời. Trò chuyện với Binh Tư ông giáo từ sửng sốt chuyển sang thất vọng về lão Hạc. Ở chỗ này Nam Cao thật cao tay - ông đưa ra một sư hiểu lầm một cách thật bất ngờ, để rồi cũng bằng cách bất ngờ nhất ông “lật tẩy” sự việc, làm cho người đọc thỏa mãn trong sự hiểu biết trọn vẹn: lão Hạc vẫn vẹn nguyên trong sạch đến lúc chết! Giấu đến tận cùng số phận nhân vật, thỉnh thoảng hé mở vài cảnh huống, gây sự hiểu lầm, rồi cuối cùng giải tỏa sự hiểu lầm ấy là một thành công đặc sắc của nghệ thuật tự sự Nam Cao ở truyện này. Đây là một thủ pháp tự sự đã áp dụng một cách tinh tế, xử lí thật điệu nghệ, và cũng thật hiện đại so với truyền thống.
Nếu để ý kĩ ta nhận thấy ở phần đầu truyện, có một đoạn người kể chuyện vốn là “tôi” - ông giáo - bị thay thế bằng chính tác giả. Ông không nhờ vai người kể chuyện nữa, mà nhập thẳng vào đời sống của lão Hạc (đoạn miêu tả lão ngồi uống rượu, cưng nựng cậu Vàng). Đây là một “pha” tác giả soi quét cái nhìn trần thuật của mình vào đời sống hoạt động và tâm tưởng của lão Hạc. Nhờ thế, cùng cộng lực với các đường nét từ cái nhìn của người kể chuyện, thao tác này đã góp phần tạo dựng nên chân dung lão Hạc phong phú, sắc nét và có chiều sâu hơn. Vậy là chao đảo đi qua bốn điểm nhìn tự sự - tác giả, ông giáo, vợ ông giáo và Binh Tư - nhân vật lão Hạc từ xa lạ trở nên gần gũi, thân mật, sau đó lại bị ghét bỏ, bị hiểu lầm, rồi cuối cùng được hiểu đúng và thân thương hơn( đau xót hơn). Cái nhìn từ tấm lòng tác giả là mạch chủ đạo, chi phối và liên kết các điểm nhìn khác.
Từ việc miêu tả hoạt động giao tiếp của các nhân vật, tác giả đã gián tiếp đưa ra một tình thế lựa chọn của lão Hạc mà các dấu hiệu của nó đã được chuẩn bị ngay từ đầu. Đó là việc giải quyết cái sống và cái chết: sống liệu có giữ được mảnh vườn cho con mà vẫn có cái để mà cho vào miệng hay không (mà bán mất mảnh vườn sẽ là một trọng tội không thể tha thứ được trong lương tâm của lão đối với người vợ đã khuất và đứa con đang ở xa); hay là chết thì sẽ giữ được mảnh vườn, lương tâm yên ổn; nhưng chết phải chết như thế nào, chuẩn bị cho cái chết ra sao?... Cuối cùng, lão lựa chọn cái chết. Đầu tiên lão để cho cậu Vàng chết trước. Sau đó mới đến lão, lão âm thầm tỉ mẩn chuẩn bị dọn dẹp cho mình một con đường sạch sẽ, chu tất để bước đến nhà mồ, (lão nhờ ông giáo giữ vườn khỏi bị ai tranh chiếm, nhòm ngó, lão nhờ cầm 30 đồng để cậy bà con lo ma cho lão). Lão đã chọn một cái chết trong còn hơn phải sống khổ sống nhục. Lão đã chết một cách cao ngạo và thảm khốc. Chỉ có bằng cách này lão mới khỏi phạm vào mảnh đất vườn dành cho con lão, và mới có thể chấm dứt kiếp sống héo úa, lay lất của mình. Tội nghiệp cho lão, chắc hẳn lão nung nấu ý định chết tự lâu rồi, từ cái ngày đầu sang nói chuyện bán cậu Vàng với ông giáo, rõ nhất là cái hôm lão sang gửi vườn và tiền. Chả thế mà câu chuyện của lão rề rà, vòng vo, nặng nhọc, nhức nhối một điều gì đó thật khó nói; tâm can lão bị đè nặng bởi ý định tự tử mà lão muốn giấu. Lão đã làm tất cả những gì có thể làm được trước khi đến cái chết, tuy lặng lẽ âm thầm mà thật dữ dội, quyết liệt... Thương thay! Để bảo toàn nhân cách của mình, không có con đường nào khác là phải chủ động tìm đến cái chết, không chỉ một cái chết mà là hai: cậu Vàng - bạn tinh thần của lão và chính lão. Mà chết để làm gì nếu không phải là để cấy cái sống cho tiền đồ của đứa con chưa báo hiệu điều gì hứa hẹn! Đó là một lứa chọn tột cùng đau đớn của thân phận con người. Ý nghĩa câu chuyện chủ yếu đươc phát sáng từ điếm then chốt này.
Nói chung truyện của Nam Cao không phải là loại truyện giản đơn trong câu từ dựng truyện và triển khai mạch truyện; thậm chí không phải là dễ hiểu ngay được các tầng nghĩa nối chìm trong đó (mặc dù chúng khoác một vẻ ngoài hết sức giản dị, thậm chí trần trụi - có lẽ nhờ đội quân ngôn ngữ lấm láp, quầy đạp của ông). Thế nhưng truyện Lão Hạc thật tự nhiên, dung dị, hấp dẫn và mênh mông buồn. Tài nghệ và tấm lòng của nhà văn Nam Cao một lần nữa, ở đây, lại được ki thác hết mình.
Viết bình luận