Văn nghị luận: Thắp mình để xuân sang

BÀI LÀM

Đâu chỉ lộc nõn đầu cành thắp lên ngọn lửa xanh. Em đã thấy lửa đỏ thắp lên trên bàn thờ tiên tổ từ hôm đưa ông Công, ông Táo về trời. Rồi đèn nến sẽ nồng đượm suốt những ngày trước và sau Tết Nguyên đán. Thảng hoặc, que hương lại cháy đỏ trên tay khách phương xa về quê ăn Tết, thăm nhà.

Ừ nhỉ, mùa xuân về với lửa ấm. Em thấy lửa đỏ trong màu xôi gấc, em thấy lửa xanh trong tấm bánh chưng rền, trong lát mứt gừng cay bỏng lưỡi. Em thấy pháo hoa tung những quầng lửa reo vui giao thừa, em thấy lửa đốt đì dẹt tràng pháo tép trong tranh Đông Hồ. Em thấy lửa trong những chiếc đèn ú đứng xếp hàng trang nghiêm trước cổng chùa Từ Đàm hay trong sân Đại Nội. Trong sợi rơm có lửa, trong hòn cuội có lửa, trong bùn có lửa. Lửa có cả trong con cừu con dê, hạt lạc, hạt vừng...

truyền lửa

Và lửa Mặt Trời làm nên mùa xuân. Cây cốì đâm chồi, lòng người nở hoa. Trẻ em thường lớn nhanh hơn trong mùa xuân. Còn người lớn thì hạnh phúc với xuân tình, xuân sắc, xuân xanh...

Loài người chỉ thành người khi có lửa, bầy đàn thành gia đình chỉ khi có bếp lửa. Có lửa, con người sánh ngang với Thần thánh. Thần Zớt chỉ muốn loài người ngu muội, thấp hèn nên không cho lửa. Khi Prô-mê-tê đánh cắp lửa của Thần Zớt mang cho loài người thì lập tức chàng bị Thần Zớt xiềng xích, đoạ đày trên dãy núi Côcaz. Tôi xin cúi mình tạ ơn những Prômêtê trẻ tuổi của đất nước Việt Nam này. Từ thuở hòn than, ủ lửa những nùi rơm con cúi, âm ỉ suốt nhiều đêm trường để một ngày cháy lên thành hoả mai đốt nhà dạy đạo, đốt bọn xâm lược, tà ma, nứt lòng đôi mắt mù và rực cháy trang thơ Đồ Chiểu.

Hòn đá có thể cho lửa, cành cây có thể cho lửa. Nhưng chỉ có con người mới biết nuôi lửa và truyền lửa. Lửa xuất hiện khi có tương tác, ít ra là hai vật tạo lửa. Lửa là kết quả của số nhiều. Cô bé bán diêm là số đơn. Cô đã chết vì thiếu lửa, để rồi từ đó loài người đã cảnh giác thắp nến suốt mùa Giáng sinh.

thắp lửa

Nước Việt hình chữ “S”, hiện thân của số nhiều, lẽ nào thiếu lửa?

Không có lửa, con rồng chẳng phải là con giun con rắn.

Không có lửa làm gì có “nồng” nàn, “nhiệt” tâm! Làm gì có “sốt” sắng, “nhiệt” tình! Làm gì còn “nhiệt” huyết, “cháy” bỏng! Sẽ đâu rồi “lửa” yêu thương? Việc mẹ việc cha, việc nhà việc nước, làm gì với đôi vai đông lạnh, ơ hờ?

Không có lửa, em lấy gì “hun” đúc ý chí, “nấu” sử sôi kinh? Em không thể “woot”! Cũng chẳng “hot”, sống đời thực vật vô tư như “lưng” cây, “mắt” lá, “đầu” cành, “thân” cỏ...

Cho nên: biết ủ lửa để giữ phẩm cách - người, nhân cách - Việt.

Tuổi trẻ là mùa xuân của xã hội. Thế nhưng: nếu không có lửa, sao thành mùa xuân?

Chính vì thế: Tất cả mong chờ tuổi trẻ thắp mình cho đất nước sang xuân.

Viết bình luận