Từ việc cảm thụ câu thơ sau trong bài Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa của Nguyễn Duy: Ta đi trọn kiếp con người vẫn không đi hết mấy lời mẹ ru. Anh (chị) hãy phát biểu suy nghĩ của mình về tình mẫu

BÀI LÀM 1

Buổi sớm mai ướm bước chân mình lên vết chân trèn cát
Bà mẹ đã cho ra đời những Phù Đổng Thiên Vương
Dẫu là nguyên thủ quốc gia hay là những anh hùng
Là bác học... hay là ai di nữa
Vẫn là con của một người phụ nữ
Một người đàn bà bình thường, không ai biết tuổi tên.

Những câu thơ bình dị của nhà thơ nữ Xuân Quỳnh làm tôi bất giác nghĩ về tình mẹ. Mẹ - tiếng gọi nghẹn ngào mà cũng thân thương đến lạ. Biết bao ấm áp, bao niềm vui, bao sung sướng đầy vơi chất chứa trong tiếng gọi ấy. Có lẽ rằng, viết về mẹ mãi mãi là đề tài không mới nhưng không bao giờ cũ trong dòng chảy văn học. Tình cảm nhân bản và cao đẹp ấy ta đã bắt gặp trong Nắng mới của Lưu Trọng Lư, Con cò của Chế Lan Viên... và rất nhiều, rất nhiều bài thơ khác nữa.

Nhưng không hiểu sao hai câu thơ của Nguyễn Duy trong bài Ngồi buồn nhớ mẹ ta năm xưa cứ ám ảnh, cứ day dứt trong lòng tôi mãi:

Ta đi trọn kiếp con người
Cũng không đi hết mấy lời mẹ ru.

Lòng-mẹ-1

Đây là hai câu thơ xúc động, sâu lắng và hàm súc trong một bài thơ viết về mẹ. Tiếng thơ ngọt ngào mà dung dị, chân thành mà tha thiết của Nguyễn Duy giờ nén lại trong hai câu lục bát. Không mĩ miều về ngôn từ, những đúc kết cũng giản dị như không nhưng câu thơ vẫn có sức lay thức ta tận những miền sâu thẳm, vẻ đẹp của hai câu thơ toát lên từ tính trữ tình. Đó là chất thơ - chất nhạc ắp đầy lên từng câu chữ. Tình cảm biết ơn được thể hiện ở dòng cảm xúc vừa lắng đọng, vừa thiêng liêng. Không hiểu sao, đọc hai câu thơ, miền nhớ trong tôi lại chợt vọng về giai điệu bài hát Mẹ yêu con của cố nhạc sĩ Nguyễn Văn Tý. Đúng rồi, đúng là tiếng thơ, là tiếng nhạc: “À ru hỡi, à hời ru... Tấm lòng trân trọng, sự thấu hiểu và sự biết ơn muôn vàn của người con với mẹ được khởi phát từ tận sâu thẳm cõi lòng, thổn thức trong trái tim, lan toả nơi đầu ngọn bút để rồi nén dồn nên hai câu thơ ấy.

Câu thơ còn đậm tính triết lí. Những triết lí tự nhiên không hề xa vời, phù phiếm. Đó không phải là triết lí thuần trí tuệ mà là triết lí của trái tim bởi ở đó cái ý thơ, cái tình của người làm thơ đã hoà lắng, bện quyện vào nhau. ‘Mấy lời mẹ ru” là biểu tượng cho tình cảm thương yêu vô bờ mà mẹ dành cho con. Cách nói “đi trọn kiếp” cũng “không đi hết” đã khẳng định tình mẹ là vô cùng lớn lao, thiêng liêng, là cao cả, bất tử, và vô tận, không sao có thể đền đáp được. Giai điệu trữ tình mênh mang hoà lẫn vào độ đằm sâu của triết lí đã nói hộ được lòng biết ơn sâu sắc của mỗi người con đối với mẹ. Tiếng lòng ấy vấn vương một nỗi yêu thương sâu lắng. Những xúc cảm ấy có được nhờ sự lên ngôi của những trải nghiệm, những nông - sâu - vơi - cạn, ý vị của cuộc đời.

Tình mẫu tử là tình cảm thương yêu, là sự đùm bọc, chở che, vỗ về... mà người mẹ dành cho con. Từ dòng sữa ngọt thơm dưỡng nuôi con lớn lên về mặt thể chất, đến lời ru êm đềm tưới mát tâm hồn con, cho con lớn lên về mặt tâm hồn. Rồi đến “bát cơm con ăn tay mẹ nấu”, “bát nước con uống tay mẹ đun”... những tình cảm cao quý ấy, sự yêu thương của mẹ đối với “hạt máu cắt đôi” vừa tự nhiên, vừa cao cả nên nó sẽ đi theo mỗi người suốt cuộc đời.

Trong đời sống của mỗi con người có nhiều thứ tình cảm cao đẹp: đó là sự kính trọng với ông bà, là sự nhường nhịn, bảo ban nhau của anh chị em, đó là sự sẻ chia những buồn vui giận hờn của tình bạn, đó cũng có thể là vị ngọt ngào pha lẫn đắng cay của tình yêu lứa đôi. Và hơn thế, rộng hơn là tình cảm với quê hương, đất nước, với nguồn cội. Nhưng tình mẫu tử vẫn có một vị trí đặc biệt, thiêng liêng và máu thịt nhất.
Bởi đó là tình cảm đầu tiên của mỗi người khi sinh ra và sẽ gắn bó trong suốt cuộc đời. Khuôn mặt đầu tiên, nụ cười đầu tiên... mà ta bắt gặp chính là mẹ. Chính vì thế nó sẽ gắn bó trong suốt cuộc đời ta. Hơn thế nữa, đó là tình cảm vừa có yếu tố máu thịt vừa mang tính tinh thần cao cả. Đứa con là “hạt máu cắt đôi của mẹ”, là sinh linh bé bỏng mà mẹ đã mang nặng đẻ đau trong hơn chín tháng. Niềm vui, giọt nước mắt, hạnh phúc xen lẫn đau đớn tuôn trào và vỡ oà ra khi con cất tiếng khóc chào đời. Tình cảm ấy bền vững và vĩnh cửu. Nó còn là tình cảm vừa tự nhiên vừa mang tính trách nhiệm. Tình cảm ấy vừa là động lực, vừa là hành trang trên con đường dài rộng của con sau này.
Hạnh phúc biết bao khi ta được sống trong tình mẫu tử.

nguoi-me-vi-dai

Được sống trong tình mẫu tử là ta được sống trong sự nâng niu, chở che. Được sống trong tình mẫu tử là ta có được sức mạnh để vượt lên khó khăn trong cuộc sống. Con vấp ngã, mẹ hiền từ đỡ con dậy, tiếp cho con nghị lực, con có lỗi, mẹ sẵn sàng tha thứ, dang rộng vòng tay giúp con có cơ hội để chuộc lại lỗi lầm. Bài học làm người con đâu chỉ được học ở trên lớp, ở thầy, ở cô mà con còn từng được học ở mẹ nữa. Lòng mẹ khoan dung, trái tim mẹ dạt dào tình thương.

Cảm thấu tấm lòng, đức hi sinh bao la của mẹ, những người con phải làm gì để đền đáp công ơn đó? Không đâu, không bao giờ ta trả nổi những gì mà mẹ đã làm cho ta. Khi còn thơ bé, một điểm mười đỏ chót con mang về khoe là niềm hạnh phúc của mẹ. Khi lớn lên, con có một gia đình hạnh phúc, sống trong đầy đủ là lòng mẹ đã vô cùng mãn nguyện.

Phải rồi, chỉ có thế thôi. Mẹ chỉ cần có thế!

Ây vậy mà trong xã hội hiện nay, vẫn còn đâu đó những đứa con đã vô tình với người đứt ruột sinh ra mình. Cách đây không lâu, bản tin thời sự trên truyền hình đã đưa tin một người con trai đánh đập mẹ ngay tại chính gian bếp nhà mình: Có những người coi việc mẹ chăm sóc nuôi nấng mình là trách nhiệm và việc mình “bố thí” cho mẹ lúc về già một ít tiền đã là hoàn thành nghĩa vụ của bậc làm con. Thật đáng hổ thẹn với những quan điểm sai lệch, thiển cận của những người con bất hiếu ấy...

Trong xã hội hiện đại ngày nay, khi ý thức cá nhân của con người được khơi dậy và đề cao thì mỗi người càng cần phải nhìn nhận lại những dòng tho' nói về một tuổi trẻ bồng bột với những ngộ nhận và thiên kiến:

Con mê hoặc những chân trời cuối bể
Sau chân trời, chân trời khác càng xa
Không biết sau lưng tóc mẹ sương nhoà
Không biết cuộc đời là gang tay, công danh là mây nổi...

Với tôi, với một cô bé mười sáu tuổi, đã không ít lần tôi giận mẹ, không ít lần tôi nỡ cư xử không hay với mẹ. Nhưng với tôi, mẹ mãi là nguồn yêu thương, nguồn động lực giúp tôi những khi gặp khó khăn.

Quê tôi ở miền đất gió lào cát trắng. Giờ đây, những trận mưa vẫn xối xả rơi, cái rét ngọt cuối năm đang tràn về và bàn chân khô nứt nẻ của mẹ lại lội xuông bùn. Rồi mẹ lại đội nón đưa tôi tới trường trong cái lạnh tê tái và trở về trong ánh chiều chạng vạng.

Mẹ ơi, năm nay con đi học xa nhà, con mong trường sẽ cho nghỉ sớm, để con được về phụ giúp mẹ cấy lúa mẹ nhé!

Con thầm cảm ơn thượng đế chí nhân đã ban cho con một người mẹ, cho con được nhận từ cõi lòng mẹ tình yêu thương, sự chở che. Mãi khi con lớn lên mười sáu tuổi con mới cảm nhận được phần nào tình thương của mẹ. Những đùm trứng, bó rau, những quả chanh, những cân gạo... tất cả là bao ngọt bùi năm tháng mẹ chắt chiu nuôi con ăn học...

Cảm ơn nhà thơ Nguyễn Duy đã cho tôi được lắng lòng trong tình mẹ...

BÀI LÀM 2

Khi trẻ con tập đi
Đường như có từ ngày đó
Nhưng còn cần cho trẻ
Tình yêu và lời ru
Cho nên mẹ sinh ra
Để bế bồng chăm sóc
Mẹ mang về tiếng hát
Từ cái bống cái bang
Từ cái hoa rất thơm
Từ cánh cò rất trắng
Từ vị gừng rất đắng
Từ vết lấm chưa khô
Từ đầu nguồn cơn mưa
Từ bãi sông cát vắng...

(Xuân Quỳnh - Chuyện cổ tích về loài người)

hinh-bong-me-hien

Những vần thơ nhẹ nhàng, tinh tế ấy của Xuân Quỳnh đã giúp cho mỗi người chúng ta thấy được vai trò to lớn của người mẹ cũng như những lời ru ngọt ngào trong cuộc đời mỗi con người. Mẹ trở thành nguồn cảm hứng dạt dào của biết bao thi sĩ. Bạn đọc yêu thơ chắc hẳn đều rất ấn tượng với Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa của Nguyễn Duy, đặc biệt là hai câu thơ cuối khổ ba đã gợi cho người đọc thật nhiều suy ngẫm về tình mẫu tử trong xã hội hiện đại ngày nay:

Ta đi trọn kiếp con người
Củng không đi hết mấy lời mẹ ru.

Nguyễn Duy đã viết bài thơ trong nỗi xúc động nghẹn ngào khi người mẹ kính yêu của ông mãi mãi đi xa. Có thể nói, hai câu thơ mang đậm tính triết lí trên đã để lại trong mỗi trái tim nhiều rung cảm những dư vị thật khó quên. Mỗi con người được sinh ra trong cõi đời này đâu chỉ lớn lên bằng dòng sữa ấm áp của mẹ mà còn bởi những lời ru “ầu ơ sớm chiều” - những lời ru từ “cái bống cái bang”, từ “cái hoa rất thơm”, từ cánh cò bay lả bay la trong những câu ca dao, từ “vị gừng rất đắng”, từ “đầu nguồn” của những “cơn mưa”, từ “bãi sông cát vắng”,... Cuộc sống rất đỗi bình dị xung quanh đã góp phần khơi dậy những xúc cảm, rung động đầu tiên trong tâm hồn con. Và chính những lời ru ngọt ngào ấy lại là những bài học về đạo lí những phẩm chất tốt đẹp của con người mà mẹ muốn mang đến cho đứa con bé bỏng: tình yêu quê hương đất nước, lòng vị tha, khoan dung, nhân ái với con người, tình cảm gia đình,... Đặc biệt hơn cả, sâu thẳm trong lời ru giản dị ấy- là tình yêu thương vô bờ, là niềm hi vọng mẹ dành cho con. Những bài học từ cuộc sống cùng tình yêu thương bao la trọn đời mà mẹ dành cho con, dẫu có đi hết cuộc đời này, đi “trọn kiếp con người”, con cũng không thể “đi hết mấy lời mẹ ru”. Dù có cố gắng bao nhiêu, con cũng sẽ không bao giờ đền đáp được công ơn sinh thành và dưỡng dục to lớn của mẹ! Dẫu con có đi đến đâu, dù có xảy ra bất cứ điều gì thì mẹ vẫn sẽ mãi mãi ở bên con, sẽ dõi theo từng bước đi của con:

Dù ở gần con,
Dù ở xa con,
Lên rừng, xuống bể,
Cò sẽ tìm con,
Cò mãi yêu con.
Con dù lớn, vẫn là con của mẹ
Đi hết đời, lòng mẹ vẫn theo con.

(Chế Lan Viên - Con cò)

Vâng, lòng mẹ ấm áp và bao la sẽ soi đường, dẫn lối cho con trên cuộc hành trình đầy gian nan, thử thách. Mẹ sẽ là đôi cánh nâng những ước mơ của con bay cao, bay xa và lại vẫn sẽ là điểm tựa của cuộc đời con, là bến bờ neo đậu khi con cần sự bình yên, khi con mệt mỏi.
Có thể nói, hai câu thơ của Nguyễn Duy đã khái quát thật hay về tình mẫu tử - một tình cảm vô cùng thiêng liêng, cao quý và đã trở thành truyền thống tốt đẹp của dân tộc ta. Đó là lòng kính trọng, sự biết ơn, tình yêu thương,... của con cái đối với mẹ và cũng là sự chăm sóc, quan tâm, sự đùm bọc, che chở, sự dạy dỗ cùng tình yêu thương bao la của mẹ đối với những đứa con.

mẹ

Sau chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau, giây phút được nhìn thấy đứa con bé bỏng cất tiếng khóc chào đời là niềm hạnh phúc lớn lao nhất của người mẹ. Cũng bởi vậy mà những cử chỉ, hành động thể hiện tình yêu thương bao la của mẹ được biểu hiện ngay từ khi đứa trẻ lọt lòng. Ngay từ khi mới được sinh ra, những em bé đã phân biệt được giọng nói ấm áp của mẹ với tất cả mọi người xung quanh, đã cảm nhận được ánh mắt, cử chỉ yêu thương của mẹ. Mỗi sinh linh bé bỏng ấy là một phần máu thịt của mẹ - đó cũng là sự khác biệt rõ rệt nhất giữa tình mẹ và những tình cảm thiêng liêng khác trong cuộc sống. Rồi khi đứa con thân yêu của mẹ lớn dần lên, mẹ nuôi nấng, chăm sóc con bằng tất cả tình yêu thương, dành cho con những gì tốt đẹp nhất. Tình mẫu tử thiêng liêng còn được thể hiện ở sự quý trọng, biết ơn,... của những đứa con dành cho mẹ. Đâu phải chỉ những lời nói “con yêu mẹ” mới thể hiện tình cảm ấy! Cách tốt nhất để mỗi người thể hiện tình yêu với mẹ là biết vâng lời và luôn cố gắng, nỗ lực hết sức vì niềm tin, hi vọng của mẹ.

Vậy đã bao giờ bạn thử hình dung một ngày nào đó, thế giới của chúng ta không còn tình mẫu tử? Lúc ấy, có lẽ, cả trái đất này chỉ là “một tinh cầu giá lạnh” mà thôi! Vì thế, tình mẫu tử vô cùng cần thiết trong cuộc sống. Tình mẩu tử là khởi nguồn cho những tình cảm tốt đẹp khác. Bởi lẽ, ta làm sao có thể yêu thương một ai khác khi ta không tôn trọng, yêu quý chính người đã sinh ra ta, đã cho ta có cơ hội được tận hưởng cuộc sống tuyệt vời này? Làm sao có thể nói lời yêu với ai khi ta không yêu thương đứa con bé bỏng của mình? Có thể nói rằng, tình mẫu tử đã bồi đắp cho tâm hồn con người. Mẹ sinh ra chúng ta, cho ta một hình hài và cả một tâm hồn nữa. Chính mẹ và tình yêu thương cùng những lời ru ngọt ngào đã mang đến cho tâm hồn con những rung động đầu tiên. Mẹ dạy ta biết thế nào là tình yêu thương và cách thể hiện tình yêu thương đối với những người khác. Mẹ mang đến cho ta những bài học về đạo lí cũng như những kinh nghiệm sống quý giá. Cuộc sống không phải là một cuộc chạy đua, nó là một hành trình mà bạn phải từng bước khám phá. Trong hành trình ấy, sẽ có những lúc khó khăn, sẽ có những lúc ta thấy mệt mỏi, ta sẽ cần một điểm dừng chân, một bến đỗ, cần sự sẻ chia và hơn hết, ta cần một lời động viên, an ủi, khuyên răn. Đó là lúc ta nghĩ đến mẹ. Một cái ôm, một cái xoa đầu của mẹ cùng những lời yêu thương sẽ là động lực để ta bước tiếp, để ta đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã. Mẹ sẽ là đôi cánh nâng những ước mơ của ta bay cao, bay xa hơn nữa, bởi ta biết rằng sau lưng ta ánh mắt mẹ luôn dõi theo từng bước ta đi; bởi ta biết rằng luôn có một bến đỗ bình yên trong cuộc đời.

Tình mẫu tử vô cùng quan trọng còn bởi lẽ nó sẽ góp phần hình thành nhân cách con người. Mỗi người con sẽ là những công dân, những chủ nhân tương lai của đất nước. Dẫu biết rằng quá trình hình thành nên nhân cách của một con người cần rất nhiều thời gian và có rất nhiều yếu tố tác động nhưng mỗi cuộc hành trình vạn dặm đều bắt đầu từ những bước chân đầu tiên, và vì thế, sự yêu thương, quan tâm, chăm sóc của mẹ cũng đã góp công sức vô cùng to lớn trong cuộc hành trình ấy. Nếu không có tình mẫu tử thì có lẽ sẽ không bao giờ có những đứa con trên cuộc đời này. Bởi vậy, con cái phải có trách nhiệm sống tốt, sống có ích để đền đáp công ơn to lớn của mẹ, phụng dưỡng mẹ lúc tuổi già sức yếu. Và chính mối quan hệ tác động qua lại ấy đã làm nên tình mẫu tử bền chặt, gắn bó và là một truyền thống tốt đẹp của dân tộc ta từ bao đời nay.

mẹ ru

Nhưng cũng có khi, tình mẫu tử không chỉ là tình yêu thương mà còn cần cả sự nghiêm khắc. “Thương cho roi cho vọt”, “Bởi chưng hay ghét cũng là hay thương”. Chúng ta hãy nghe tâm sự của một người mẹ: “Mẹ yêu con nên mẹ nói không” trước những đòi hỏi vô lí của con [...]. Đây là cuộc đấu tranh khó khăn nhất trong cuộc đời mẹ. Nhưng mẹ vui vì mẹ đã chiến thắng và cuối cùng con đã “thành công”. Chính vì mẹ yêu con nên mẹ luôn muốn con trưởng thành. Chính những lời khuyên, lời răn dạy của mẹ sẽ là con đường đưa con đến với tương lai một cách nhanh nhất. Rồi đến khi con trưởng thành, khi con làm cha, làm mẹ, con mới hiểu hết công lao cũng như sự hi sinh thầm lặng của mẹ:

Hoa cũng như đời mẹ, mẹ ơi!
Nở lặng lẽ và rơi lặng lẽ.

(Thu Nguyệt - Mầu tử)

Tình mẫu tử đã trở thành nét đẹp giàu tính nhân văn của con người. Trong những năm tháng chiến tranh, tình mẫu tử còn làm rạng rỡ hơn cho tâm hồn con người Việt Nam bởi lẽ tình yêu thương của những bà mẹ còn bao la, rộng lớn đối với cả những đứa con không phải là máu mủ, là sự chăm sóc tận tình cho những chiến sĩ bị thương:

Con nhớ mế! Lửa hồng soi tóc bạc
Năm con đau, mê thức một mùa dài
Con với mế không phải hòn máu cắt
Nhưng trọn dời con nhớ mãi ơn nuôi.

(Chế Lan Viên - Tiếng hát con tàu)

Tình yêu thương của mẹ còn là những giọt nước mắt lặng lẽ rơi khi những đứa con thân yêu của mẹ cứ lần lượt ra chiến trường và mãi mãi không bao giờ trở về nữa: “'Ba lần tiễn con đi, hai lần khóc thầm lặng lẽ”.

Trong xã hội ngày nay, cuộc sống của chúng ta ngày càng phát triển, đời sống được nâng cao và con cái vẫn là niềm hạnh phúc, là sự quan tâm lớn nhất của bố mẹ. Xã hội ngày càng có nhiều cám dỗ. Chính vì vậy mà việc gần gũi, quan tâm, đến con, hình thành nhân cách cho con càng trở nên vô cùng quan trọng. Mẹ không chỉ là người chăm sóc cho con từng bữa ăn, từng giấc ngủ mà còn là người lắng nghe những tâm tư, tình cảm, chia sẻ những khó khăn của con trong cuộc sống. Những đứa con bé bỏng vẫn cảm thấy thật hạnh phúc khi có mẹ ở bên, vẫn vững tin vào con đường phía trước bởi một điếm tựa vững chắc - đó chính là mẹ. Cuộc sống hiện đại đôi khi khiến con người thấy căng thẳng, mệt mỏi và sự chia sẻ là điều vô cùng cần thiết. Còn gì sung sướng hơn khi chúng ta có mẹ đế’ động viên, chia sẻ, an ủi khi ta khó khăn; lắng nghe những suy nghĩ của ta, cho ta những lời khuyên trên hành trình khám phá cuộc sống? Thế nhưng, cũng chính bởi nhịp sống xô bồ, hối hả hiện nay mà tình cảm cao quý ấy đã có nhiều thay đổi. Cuộc sống quá bận rộn đôi khi làm cho những người mẹ không thể có nhiều thời gian chăm sóc gia đình và quan tâm đến con cái. Chính bởi vậy, con ít khi gần mẹ, ít tâm sự, sẻ chia suy nghĩ, khó khăn với mẹ.

Lúc đầu, đó chỉ là những vấn đề nhỏ nhưng dần dần nó cứ chồng chất lên, nếu không tháo gỡ kịp thời thì sẽ có chuyện không hay xảy ra với con. Việc nhiễm những thói hư tật xấu là điều dễ xảy ra khi không có sự quan tâm của gia đình, đặc biệt là của mẹ. Hơn nữa, trẻ em hiện nay có xu hướng thích ở một mình, không thích có sự quan tâm của bố mẹ vì cho đó là sự mất tự do và dường như thích chơi “game” hay “chát” qua mạng hơn là tâm sự, trò chuyện với mẹ. Cũng có những bà mẹ không đi sâu tìm hiểu những suy nghĩ, tâm tư, tình cảm của con hoặc quan niệm sai lầm rằng thương con là nuông chiều, đáp ứng mọi yêu cầu của con. Đáng báo động hơn là tình trạng có một số người mẹ đã đánh đập, ngược đãi chính đứa con mà mình đã đứt ruột đẻ ra hoặc có những người con đã chối bỏ trách nhiệm chăm sóc, phụng dưỡng người mẹ già yếu khiến cả xã hội bàng hoàng. Trước những thực trạng đáng báo động như vậy, chúng ta cần có những biện pháp để khắc phục và trước tiên việc đó phải xuất phát từ trái tim của mỗi người. Mỗi người mẹ hãy cố gắng dành thời gian quan tâm, gần gũi con để hiểu và giúp con tháo gỡ những khó khăn. Còn đối với chúng ta - những đứa con - hãy luôn biết suy nghĩ chín chắn, luôn nghĩ đến mẹ, đến những người thân của ta trước khi làm bất cứ việc gì. Công ơn sinh thành, dưỡng dục của cha mẹ là vô cùng to lớn nên con cái phải hiếu thảo, nhận thức được rõ trách nhiệm phụng dưỡng cha mẹ. Ngoài ra, xã hội ta cần phải lên án những hành vi trái với đạo đức, phi nhân tính; đồng thời kết hợp với việc tuyên truyền, giáo dục cho thế hệ trẻ về tình mẫu tử cao quý.

me toi

Tình mẫu tử đã được nhắc đến trong những câu ca dao, tục ngữ đậm chất triết lí “Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”. Mẹ và tình yêu thương vô bờ của mẹ sẽ mãi soi đường chỉ lối cho con. Có ai đó đã nói “Có những lúc chỉ tình yêu của mẹ mới hiểu được những giọt nước mắt của chúng con, có thể giúp xua tan nỗi thất vọng và giúp chúng con vượt qua nỗi sợ hãi. Có những lúc chỉ tình yêu của mẹ mới có thể sẻ chia niềm vui cùng chúng con, khi chúng con mơ ước điều gì đó, và nó hoá thành hiện thực trong đời”. Những đứa con sẽ là những thành quả cuối cùng của cuộc đời mẹ, là niềm hạnh phúc của mẹ:

Và chúng tôi, một thứ quả trên đời
Bảy mươi tuổi, mẹ đợi chờ được hái
Tôi hoảng sợ ngày bàn tay mẹ mỏi
Mình vẫn còn một thứ quả non xanh.

(Nguyễn Khoa Điềm - Mẹ và quả)

Hình ảnh mẹ trong cuộc đời mỗi con người đều mang những nét riêng: có những người mẹ vĩ đại, có những người mẹ tuyệt vời, còn đối với tôi, mẹ rất đỗi bình dị. Mẹ tôi không hát ru hay, không hay kể những câu chuyện cổ tích, không hay nói những lời lẽ yêu thương. Tình cảm của mẹ tôi giản dị nhưng ấm áp, bao la. Yêu thương đâu nhất thiết phải bằng lời! Đối với tôi, tình yêu thương của mẹ là những bữa cơm gia đình ấm cúng, là sự lắng nghe, là những ánh mắt lo lắng mỗi khi tôi mệt mỏi. Mẹ tôn trọng ý kiến của tôi, giúp tôi vượt qua những khó khăn trong cuộc sống. Tôi vẫn luôn mong muốn chị em tôi sẽ là niềm hạnh phúc lớn lao nhất của cuộc đời bố mẹ. Khi vui, người tôi muôn chia sẻ đầu tiên là mẹ; khi buồn, người tôi muôn chạy đến bên đầu tiên cũng chính là mẹ. Tôi tự hào đã được mẹ sinh ra, tự hào vì là con của mẹ và trọn đời này có lẽ tôi sẽ không bao giờ có thể đền đáp ơn sâu nghĩa nặng ấy...

Cám ơn những câu thơ của Nguyễn Duy đã nói hộ lòng biết ơn sâu nặng của những người con đối với mẹ. Mỗi người con hãy cố gắng sống tốt, hãy mở lòng mình, tự tin nói những lời yêu thương của mình đôĩ với mẹ bởi biết đâu, sớm mai thức dậy ta sẽ không còn có mẹ ở bên nữa. Cảm ơn Thượng đế vì đã cho chúng ta được là con của một người mẹ!

Viết bình luận