Làm gì để trẻ em hôm nay.., có mái ấm tình thương và thế giới ngày mai bớt nỗi buồn, tiếng khóc?

BÀI LÀM

Bạn vẫn thường gặp những trẻ em nhỏ không cửa không nhà, những trẻ em lang thang bất kì lúc nào, ở đâu... khắp những con phố nhỏ hay những nẻo đường rộng lớn giữa cõi đời này? Bạn hẳn đã nghĩ: Mình thật may mắn... Rồi lại băn khoăn vì một nỗi day dứt: Do đâu những đứa bé ấy ra nông nỗi này? Điểu gì sẽ xảy ra với các em trên con dường lang thang vô định kia?...

Nhưng rồi bạn trở về nhà mình, ngôi nhà ấm áp... Bạn dần dần quên lãng, không nghĩ ngợi gì nhiều nữa. Thỉnh thoảng, bất chợt những hình ảnh thương tâm kia trở lại trong tâm trí bạn. Bạn đành gạt bỏ nó, tự bằng lòng rằng mình quá đỗi may mắn, những người thân của mình cũng quá đỗi hạnh phúc, chúng ta không phải là những kẻ lang thang không cửa không nhà, cầu bơ cầu bất,...

tre em hom nay

Nhưng có những con người tràn đầy thiện tâm không nghĩ như chúng ta, không đành lòng nhắm mắt làm ngơ như tôi và bạn. Những con người ấy đã cứu chuộc cho nhiều người, cho cả chúng ta nữa. Chỉ với lẽ sống thương người như thể thương thân, mới có thể thấu hiểu rằng thực ra mỗi người trong chúng ta, dù lớn nhỏ, sang hèn,... sinh ra trên thế gian này, đều có thể trở thành một đứa trẻ lang thang bất cứ khi nào. Khi ta cô đơn, buồn tủi, bế tắc trước cuộc đời, bị đẩy ra khỏi những gì thân thiết nhất, ta đã mang nỗi niềm của đứa trẻ lưu lạc. Nhưng trong cuộc đời, bao em nhỏ lang thang đã phải lưu lạc từ khi tấm bé. Vì biết bao nguyên nhân khác nhau, biết bao cảnh ngộ không thể nói hết bằng lời và có lẽ không em nhỏ nào muôn nhắc lại những kĩ niệm cay đắng ấy - cái thời khắc mà các em bị bật ra khỏi mái nhà của mình và bắt đầu phiêu bạt trên những con đường. Khi những mái nhà không còn tổ ấm nữa, khi các em sinh ra không phải trong vòng tay âu yếm, mà trong sự ruồng bỏ, ghẻ lạnh, khi một tiếng sét của số phận đột ngột giáng xuống, cướp đi người thân yêu nhất,... các em thành những đứa trẻ côi cút giữa cảnh đời. Biết bao nhiêu em nhỏ phải khóc ngất đi vì đói và lạnh ngay từ phút chào đời khi bị bỏ rơi ở cổng bệnh viện, trước mái tam quan nhà chùa, dưới chân gác chuông nhà thờ, hay ở bất kì nơi nào bên lề đường, hè phố, góc chợ,...

Biết bao nhiêu em nhỏ khác nữa, lang thang hết nơi này đến nơi khác, làm đủ nghề để kiếm sống: đánh giày, bán báo, bán vé số dạo, phụ việc nhà hàng... Cái đói và cái lạnh vẫn chưa phải là điều tủi cực nhất, đáng sợ nhất. Còn biết bao nguy hiểm rình rập các em trên mỗi bước đường đời đầy bất trắc. Nhiều em nhỏ bị ngược đãi, bị bạo hành và lạm dụng thân thể. Nhiều em nữa bị đẩy vào tệ nạn xã hội: ma tuý, trộm cắp, cờ bạc, lừa đảo,... Sự tàn khốc và đáng sợ của cuộc sống ngoài lề đường nhiều khi làm thui chột những tâm hồn bé bỏng, non nớt. Không được học hành, không có sự giáo dục, chăm lo của người thân, nhiều em còn rất nhỏ đã bị xã hội đen làm hư hỏng. Các em không được yêu thương nên cũng không biết yêu thương. Các em không được ai chia sẻ nên trở nên cộc cằn, gai góc. Các em luôn bị xua đuổi, nghi ngờ và xa lánh tất cả. Cái đói và cái lạnh len lỏi vào tận tâm hồn trong trắng của trẻ thơ, làm thui chột, làm đông rắn lại cả những điều tốt lành nhất, êm dịu nhất. Có lẽ cuộc sông của các em sẽ mãi chìm trong những góc tối, mãi mãi trôi dạt trên đường đời này.

Một lần, tôi đã được chứng kiến cảnh vị sư thầy trụ trì một ngôi chùa nhỏ nuôi mấy chục em nhỏ mồ côi. Sư thầy vừa là người mẹ, người cha, người thầy học của tất cả các em. Và kì diệu thay các em nhỏ lớn lên thật ngoan hiền, thật giỏi giang. Nhiều em đã thi đậu đại học. Nhiều em phải đi làm và gửi tiền về phụ với thầy mẹ nuôi những đứa em chưa trưởng thành. Các em đã có một mái ấm gia đình, ánh sáng của tình thương yêu, vị tha đã thắp sáng những cuộc đời bé nhỏ. Dưới cửa chùa của Đức Phật, dưới mái nhà của người cha nhân từ, bao dung, độ lượng, các em đã lớn lên như những thiên đồng, trái tim ngập tràn tri ân và đức từ bi hỉ xả.

tre em

Tôi còn được biết một nữ giám đốc doanh nghiệp, vốn là một trẻ mồ côi, được một người cha nuôi CƯU mang từ tấm bé. Vị nữ giám đốc ấy sau này trở thành người mẹ của hơn bốn ngàn em nhỏ lang thang cơ nhỡ. Ngọn lửa nào đã thắp sáng trái tim người mẹ ấy? Tình yêu thương mà chị nhận được từ người cha nuôi từ thuở còn thơ ấu đã theo chị suốt cuộc đời bất hạnh. Trao tặng tình yêu và thiện tâm, cuộc đời chị giàu có hơn bội phần. Và cuộc đời những em nhỏ được chị CƯU mang cũng không còn khôn khó, lạnh lẽo. Chị đã mang trái tim của mẹ Tê-rê-sa, trái tim hiền mẫu.

Trên đường phố, chúng ta vẫn gặp những em bé của tổ bán báo Xa mẹ. Nhưng lòng ta đã đỡ phấp phỏng hơn, thầm biết ơn người cha của các em - bác Tiến, người đã dựng cho các em mái ấm tình thương để các em có chốn đi về, học tập, chia sẻ với bạn bè như anh em trong một gia đình.

Còn biết bao mái ấm như vậy trên cuộc đời này. Mỗi khi nghĩ về những mái ấm ấy, lòng tôi tràn ngập lòng biết ơn. Bởi lẽ, những mái ấm ấy còn CƯU mang cả chúng ta nữa. Nếu thiếu đi những tấm lòng thiện hảo như vậy, cuộc đời này hẳn lạnh lẽo, đáng sợ vô cùng.
Nhưng tôi vẫn thầm ước giá như mỗi mái nhà của gia đình nhỏ thực sự là mái ấm,... Giá như những vòng tay cha mẹ luôn nâng niu những hài nhi chứ không tàn nhẫn vứt bỏ các em bên lề cuộc đời. Điều mong ước ấy có lẽ khó thành sự thực. Bởi cuộc đời có muôn mặt và muôn vàn góc tối đáng sợ.

Tôi có thể làm gì đây? Bàn tay tôi nắm bàn tay một em nhỏ và dắt em ngang đường. Trên xe buýt, tôi nhường chỗ cho một em nhỏ và người phụ nữ mang bầu. Người mẹ mỉm cười với tôi. Em nhỏ nháy mắt với tôi... Tôi hạnh phúc vì được cho và nhận. Dù chỉ là một điều rất bé nhỏ.
Tôi biết ơn những mái ấm tình thương, những vòng tay nhân ái dù tôi may mắn có được mái ấm của cha mẹ, anh em ruột thịt. Những mái ấm ấy đã che chở cho tất cả chúng ta, trên thế giới còn đầy bất trắc này...

Viết bình luận